Đan Nữ
Phan_6
Huyền Dương Tử không ngủ được, ở ngoài điện đi loanh quanh vài vòng, cảm thấy hỏa đã tắt, lúc này mới trở về .
Hắn vào điện, thấy Đan Nữ đã bọc chăn nằm trên giường, liền ngồi xuống cởi giày chuẩn bị trèo lên.
Đan Nữ khẩn trương, hỏi: "Lão đạo, người ngươi toài mùi mồ hôi, chẳng lẽ không định thay quần áo rồi mới đi ngủ?"
Huyền Dương Tử nhấc tay áo lên ngửi, quả nhiên thấy có mùi mồ hôi, hắn vốn có bệnh sạch sẽ lúc này tự nhiên khó chịu, gọi một ma ma trực đêm xách nước đến cho hắn tắm rửa.
Đợi Huyền Dương Tử vào sau bình phong tắm rửa, Đan Nữ nhanh tay mặc quần áo, chỉnh trang thật kĩ càng đầy đủ, liền xuống giường đi giày, chậm rãi đi đến phía bình phong. Huyền Dương Tử nghe được tiếng bước chân, nhíu mày, ngâm mình bất động trong thùng tắm.
Đan Nữ đến trước thùng tắm, nhìn Huyền Dương Tử nói: "Lão đạo, ta hoài nghi ngươi là nữ, ngươi đứng lên cho ta nhìn một cái!"
Huyền Dương Tử nhìn Đan Nữ nói: "Vớ vẩn!"
Đan Nữ buồn bã nói: "Ngươi cũng biết chuyện này vớ vẩn? Vậy mà ngươi còn tận hai lần định xem ta là nam hay là nữ, không thấy quá đáng sao? Để ngươi xem xong, về sau ta còn mặt mũi nào nhìn kẻ khác?"
Huyền Dương Tử nghe Đan Nữ nói nghiêm túc, cũng nghiên túc suy nghĩ hồi lâu sau nói: "Thôi rồi, mặc kệ ngươi là nam cũng được, là nữ cũng tốt, chỉ cần nhớ được chuyện trước kia, nói ra tung tích sư phụ cùng sư muội của chúng ta, trẫm sẽ để ngươi đi."
Đan Nữ liền vươn tay vỗ tay Huyền Dương Tử, "Một lời đã định!"
Huyền Dương Tử giơ tay, không đợi Đan Nữ vỗ ba lượt, bất ngờ rút tay về, không hiểu sao cầm lấy tay Đan Nữ, nhẹ nhàng kéo về phía mình.
Đan Nữ ngạc nhiên.
Huyền Dương Tử buột miệng nói: "Đã tiến vào xem trẫm tắm rửa, ở lại thay trẫm kì lưng cũng chẳng làm sao cả!"
Đan Nữ tự mình thôn miên, ta là Quý phi của lão đạo cơ mà, giúp hắn kì lưng thì làm sao? Nàng rút tay khỏi tay Huyền Dương Tử, vớt một cái khăn trong thùng tắm, đứng ra phía sau Huyền Dương Tử bắt đầu lưu loát giúp hắn lau lưng.
Đan Nữ lau xong, lại vòng ra đằng trước, giúp lau ngực, cuối cùng vò khăn thành một đống, sấp nước nghiêng đầu hỏi: "Lau phía dưới nữa không?"
Huyền Dương Tử: "..."
_______________________________
[1] Huyền Dương tử ý nói "tay nghề" là nói về năng lực của sư phụ mình, nhưng Huyền Tùy Tử còn nhỏ (mới 13 tuồi mừ), vậy nên cảm thấy "tay" và "tay nghề" không có gì khác biệt, cho nên cho rằng bàn tay của sư phụ mình có khả năng làm người mang thai, còn có con heo nái làm dẫn chứng nữa kia mà!
Chương 12
Thấy Huyền Dương Tử không đáp, Đan Nữ cười thầm trong bụng, xem ra Huyền Dương Tử vẫn còn có một chút khí tiết tuổi già, còn có điểm mấu chốt, như vậy mình không cần quá mức đề phòng hắn .
Đợi Đan Nữ bỏ lại khăn chạy ra khỏi bình phong, Huyền Dương Tử bỗng cảm thấy buồn cười, trong lòng cũng thả lỏng không ít, tự đứng dậy lau khô người, mặc quần áo ra ngoài.
Đan Nữ cũng đã buồn ngủ, nghe được tiếng bước chân, cố mở to mắt ngó Huyền Dương Tử.
Ánh nến chập chờn, Đan Nữ tóc đen trải dài trên gối, sóng mắt mông lung, môi thắm như cánh hoa, quả thực hết sức mị hoặc.
Huyền Dương Tử lúc này cũng phải thừa nhận, Đan Nữ so với mọi nữ nhân hắn từng gặp từ trước đến nay đều xinh đẹp hơn gấp bội.
Thấy Huyền Dương Tử chăm chú nhìn, Đan Nữ lại cảm thấy sợ hãi, lão đạo sẽ không nghĩ đến muốn nhìn thêm cái gì nữa đi?
Thấy Đan Nữ run run co tròn người trốn vào góc giường, Huyền Dương Tử quay đầu, lạnh lùng nói: "Nghĩ miên man cái gì, vừa lúc nãy tắm ngươi định làm bậy trẫm còn không cho, huống chi là bây giờ?"
Đan Nữ nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn cuộn người quay mặt vào tường mà ngủ.
Hai người lăn qua lăn lại cả đêm, đến giờ đều mệt mỏi, quay lưng lại nhau, rất nhanh đều ngủ mất.
Hôm sau lúc lâm triều, Huyền Dương Tử không sao, Đan Nữ ngược lại mặt mày ủ rũ, tay cầm quạt dựng đứng lên che, tranh thủ nhắm mắt ngủ một tý.
Tể tướng Ngô Tây Giới đứng ngai vàng nhất, nhìn thấy cũng rõ ràng nhất, trong lòng cảm thán, Hoàng Thượng tinh lực thật tốt, xem Quý phi nương nương có bao nhiêu là mệt mỏi thì biết!
Tối hôm qua, Ngô Tây Giới vì điều tra chuyện Tiêu gia cấu kết với Thái Nguyên Vương có manh mối, vội đến bẩm báo cho Huyền Dương Tử, ở Ngự Thư phòng đợi một lát, đến khi về nhà, cả người khô nóng, khôi phục khí khái nam tử năm xưa, bế ngang vợ già vất lên giường, làm một trận chán chê mê mải, khiến nàng ta không biết trời đâu đất đâu. Sáng nay tỉnh lại, vợ già khó được ôn nhu săn sóc, tự tay hầu hạ hắn rửa mặt, dịu dàng như khi mới kết hôn. Trên đường vào triều, Ngô Tây Giới suy đoán tối qua Ngự Thư phòng hẳn là đốt trợ tình hương, mình ngửi được một chút liền như vậy, Hoàng thượng ngửi nửa buổi tối, tự nhiên càng là..., cũng khó trách Quý phi nương nương hôm nay đứng cũng không vững.
Nhưng mà, sau này phải nghĩ biện pháp khuyên Hoàng Thượng, trợ tình hương thứ này hại thân, tốt nhất không cần dùng. Đương nhiên, nếu Hoàng Thượng ngẫu nhiên dùng một chút, mà mình ngẫu nhiên đến Ngự Thư phòng bấm báo cũng theo ngửi một chút, như vậy thì lại khác.
Bên kia hoàng cung, Tiêu phu nhân từ Đông Noãn Các đi ra, bước chân lảo đảo, sắc mặt cực không tốt, qua một đêm, Tiêu Hoàng Hậu đầu rụng sạch tóc, nói không có người phá rối thật là khiến người ta khó mà tin tưởng.
Tiêu phu nhân nghiến răng nghiến lợi, tìm cơ hội đến gặp Trần Thủy Hà, hỏi: "Tối hôm qua, Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương có gì khác thường không?"
Trần Thủy Hà xem xung quanh không có ai, thấp giọng nói: "Phu nhân, Hoàng Thượng không sao, nhưng Quý phi nương nương lại là một kẻ biến thái." Nói rồi đem chuyện tối qua kể lại một lần.
Tiêu phu nhân cũng nghe xong kinh hãi, một hồi lâu nói: "Mặc kệ như thế nào, ngươi cứ tiếp cận lấy Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng lưu luyến ở trên người ngươi mới được. Đến lúc đó, ngươi muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Đan Nữ kia, cũng sẽ tự có người xử lý."
Trần Thủy Hà xấu hổ nói: "Nhưng mà Hoàng Thượng đi đâu cũng mang theo Quý phi nương nương, ban ngày cùng lên triều, một người nghe thượng tấu, một người đứng quạt, chạng vạng thì về Ngự Thư phòng, một người phê tấu chương, một người đọc sách. Tối về Minh Hòa điện, lại ngủ cùng một cái giường, nô tỳ biết xuống tay vào lúc nào?"
"Tận dụng mọi cơ hội, có hiểu không?" Tiêu phu nhân nghĩ một lúc lại nói: "Ngươi không phải nói Quý phi nương nương cảm thấy hứng thú với ngươi sao? Lần tới nàng nói muốn ngươi thị tẩm, ngươi lên cho ta!"
Trần Thủy Hà sợ đến nhảy dựng nói: "Nhưng mà, nhưng mà... Hoàng Thượng cũng ở đấy."
"Không phải vừa hay sao?" Tiêu phu nhân nghĩ đến đầu Tiêu Hoàng Hậu rụng sạch tóc, hận không thể bóp chết Đan Nữ, nói luôn: "Ngươi hầu hạ cả hai người bọn họ, tốt nhất có thể khiến bọn họ vì ngươi tranh giành cảm tình, chuyện sau đó không cần ta phải đến dạy."
Như vậy thật sự được sao? Trần Thủy Hà trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu phu nhân lại kéo Trần Thủy Hà, ghé tai nói: "Đợi ngươi có con của Hoàng Thượng, đến lúc đó sinh ra, chúng ta sẽ có biện pháp đuổi Hoàng Thượng đi, để ngươi ôm con lên ngai vàng. Khi ấy con của ngươi là tiểu Hoàng đế, ngươi lại là Thái Hậu nương nương, muốn mĩ nam có mĩ nam, muốn sống kiểu gì, còn không phải do ngươi định đoạt?"
Trần Thủy Hà dã tâm cũng có, nhưng nghe Tiêu phu nhân nói vậy, vẫn là có chút không dám tin, lẩm bẩm nói: "Thế này cũng được?"
Tiêu phu nhân lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời hầu hạ Đan Nữ? Nếu không nghĩ, liền theo ta bảo mà làm."
Trần Thủy Hà nghĩ đến, cũng hạ quyết tâm, trầm thấp nói: "Đến lúc đó có thể giam lỏng Hoàng Thượng, để hắn hầu hạ một mình nô tỳ sao?"
Nghĩ khuôn mặt tuấn tú của Huyền Dương Tử, Trần Thủy Hà thoáng có chút không bỏ được. Hơn nữa, con cũng đã sinh, đến lúc đó chồng con bên cạnh, không phải càng tốt sao?
Tiêu phu nhân trong lòng bĩu môi ngu xuẩn, nhưng lúc này cần dỗ nàng làm việc, vì vậy gật đầu nói: "Tất nhiên là được." Nếu Trần Thủy Hà có được huyết mạch Hoàng thất, đương nhiên sẽ giết chết Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, mà nàng ta cũng phải chết, sau đó để Tiêu Hoàng Hậu ôm con đăng vị, Tiêu gia thuận thế cầm quyền. Về phần Thành Thái hoàng đế, còn ai thèm nhớ đến?
Trong Trường Thọ cung, Nhậm Thái Hậu gọi Huyền Phi Tử đến, nhíu mày nói: "Trước kia các đạo trưởng ở Tam Thanh quán, ăn cái gì, chơi cái gì ta cũng không xen vào, nhưng bây giờ đã vào cung, liền không thể tiếp tục như vậy. Ăn mấy thứ kia, ta chưa từng nghe được có kẻ phi thăng, nhưng đã nghe qua không thiếu người đột tử."
"Thái Hậu nương nương hoài nghi chúng ta ăn đan dược?" Huyền Phi Tử xua tay nói: "Thái Hậu, Tam Thanh quán cũng có luyện đan, nhưng không phải dùng để ăn, mà là dùng để ném sang Kim quốc."
"Các ngươi luyện, là đan nổ?" Nhậm Thái Hậu cả kinh nói: "Nghe nói thứ đó thực dễ dàng tự nổ, nhiều người chưa luyện được đã bị nó nổ bỏ mình."
"Đúng vậy, lúc trước Tam Thanh quán bị hủy, cũng vì lò đan phát nổ." Huyền Phi Tử thở dài nói: "Nhưng bây giờ phương thức luyện đan ở trong tay sư phụ, sư phụ lại không có tại đây, chúng ta cũng không có cách nào khác lại luyện."
Nhậm Thái Hậu nghe được như vậy, nghi hoặc hỏi "Vậy tối qua Bạch Thạch cùng Đan Nữ là làm sao vậy?"
Huyền Phi Tử giải thích: "Đại sư huynh cùng Đan Nữ ở Ngự Thư phòng đốt nhang muỗi, không ngờ lấy nhầm trợ tình hương, ngửi nửa buổi tối liền thành như vậy."
Nhậm Thái Hậu bừng tỉnh, một lúc lâu sau nói: "Hai đứa chúng nó nếu có thể nhanh chóng sinh lấy một đứa trẻ, ngửi một đêm hai đêm trợ tình hương cũng không sao."
Huyền Phi Tử bẩm báo xong, còn có việc phải làm, liền cáo từ ra điện.
Nhậm Thái Hậu lệnh Hoài Nhạn tiễn hắn.
Đợi đến ngoài điện, Huyền Phi Tử đột nhiên quay đầu, hỏi Hoài Nhạn nói: "Cung nữ tỷ tỷ, tối qua sau khi trở về, tỷ giải quyết như thế nào đấy?"
"Thần kinh!", Hoài Nhạn nghe hắn hỏi đỏ bừng mặt, mắng Huyền Phi Tử một câu xoay người chạy mất.
Huyền Phi Tử nhìn Hoài Nhạn dáng người yểu điệu, trong lòng thực tự hào, cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tối qua bị ta đè trên án đài niệm kinh Phật... kí ức cỡ nào kiều diễm a! Buổi tối nằm trên giường, nhớ tới một cảnh này, quả thực muốn chảy máu mũi.
Huyền Phi Tử đi ra tới bên ngoài liền gặp Quỳ Phiến chạy đến, cười hì hì hô: "Nhị sư huynh!"
"Đi đâu đấy?" Huyền Phi Tử liếc nhìn Quỳ Phiến, "Lúc này mọi người ai cũng bận rộn, đệ không giúp một tay, chạy loạn khắp nơi làm gì?"
Quỳ Phiến chạy đến gần, hạ giọng nói: "Đệ thấy Tiêu phu nhân đi gặp Trần Thủy Hà, hai người thì thầm to nhỏ giống như định mưu đồ chuyện gì mờ ám, đệ sợ các nàng muốn hại Đại sư huynh cùng Đan Nữ tỷ!"
Huyền Phi Tử vỗ vỗ vai Quỳ Phiến: "Được rồi, đợi chút ta nói cho Đại sư huynh cùng Đan Nữ. Thế nhưng Đại sư huynh cùng Đan Nữ, đệ xem, là người khác có thể hại được sao?"
Quỳ Phiến thành thật gật đầu nói: "Bọn họ không hại người khác thì thôi."
Huyền Phi Tử vui vẻ, phân phó: "Đệ còn nhỏ không có người để ý, làm tiểu mật thám ngược lại thích hợp. Vậy đi, về sau không cần đệ làm chuyện gì, chỉ cần chạy khắp Hoàng cung hỏi thăm tin tức, để ý người khác xem có gì khác thường thì đến báo cho ta biết là được."
Quỳ Phiến hai mắt sáng lên, vậy nghĩa là, chính mình chạy chơi khắp nơi? Hắn lập tức gật đầu, vỗ ngực nói: "Nhị sư huynh, chuyện khác đệ không biết, nhưng tìm hiểu tin tức là sở trường của đệ đấy!"
"Tốt lắm, đi thôi!" Huyền Phi Tử tạm biệt Quỳ Phiến, suy nghĩ một hồi Tiêu phu nhân động tĩnh, liền trở về phòng.
Mà Nhậm Thái Hậu biết được Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ hạ triều, liền sai người mời bọn họ đến nói chuyện.
Đến khi nhìn thấy Đan Nữ vẻ mặt mệt mỏi, chân bước không vững, Nhậm Thái Hậu liền quở trách Huyền Dương Tử: "Một chút cũng không biết đau lòng người khác, xem xem ngươi đem Đan Nữ hành hạ thành bộ dạng gì rồi?" Nghe nói đám đạo sĩ thường hay luyện song tu thuật, cái gì mà thải âm bổ dương. Nhìn xem, Đan Nữ rõ ràng bị ép khô, một chút khí huyết cũng không có. Thế này thì có con kiểu gì được!
Nhậm Thái Hậu đối với con trai ruột ác ý suy đoán, càng thêm đau lòng Đan Nữ, kéo tay nàng qua hỏi: "Con có mệt hay không? Hay ngày mai đừng lên điện cầm quạt, để Trần Thủy Hà đi thay con nhé?"
"Không được!" Huyền Dương Tử lập tức phản đối, không để dâm tăng bên người ai biết được nàng còn làm ra chuyện gì nữa?
Nhậm Thái Hậu chưa kịp phản đối, Đan Nữ đã là nói: "Mẫu hậu, con không sao đâu. Hoàng Thượng còn trụ vững được, con cũng sẽ trụ được vững."
Nhậm Thái Hậu lắc đầu, bỗng nhớ đến cái gì, sai Hoài Nhạn đi, mang ra một cái hộp gấm mở cho Đan Nữ xem, cười nói: "Con xem trâm chân châu này đẹp không?"
"Thật là đẹp mắt!" Đan Nữ tán thưởng.
Nhậm Thái Hậu nghe nàng nói liền trừng mắt nhìn Huyền Dương Tử: "Còn không lấy trâm cài cho Đan Nữ?" Tối hôm qua thải âm bổ dương, làm Đan Nữ nhà người ta nguyên khí hao tổn không ít, hôm nay phải bồi thường mới là đúng! Nếu không, ai còn có thể tiếp tục cam tâm bị ngươi ép khô?
Huyền Dương Tử bất đắc dĩ, đành phải đứng lên cầm trâm chân châu, dưới sự giám thị của Nhậm Thái Hậu cẩn thận cài lên tóc Đan Nữ, lại lui về phía sau một bước, theo ý Nhậm Thái Hậu, tán thưởng một câu: "Rất xinh đẹp!"
Đúng rồi! Nhậm Thái Hậu hoan hỉ.
Ra khỏi Trường Thọ điện, Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ một trước một sau trở về Minh Hòa điện, hai người đều không mở nổi mắt, đá giày, áo khoác cũng không cởi, đồng loạt trèo lên giường lăn vào chỗ của mình nhắm mắt định ngủ.
Trần Thủy Hà lại không biết từ chỗ nào nhảy ra, thanh âm mềm đến chảy nước, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, Quý phi nương nương, để nô tỳ hầu hạ các ngài thay quần áo!"
Đan Nữ mở một mắt, miễn cưỡng nói: "Ngươi lên giường, nằm giữa hai chúng ta, chậm rãi hầu hạ!"
Chương 13
Trần Thủy Hà nghe vậy có chút lo sợ, nhưng nghĩ đến Tiêu phu nhân nói, cắn răng hạ quyết tâm dứt khoát tiến lên, chính xác định lên giường hầu hạ.
Huyền Dương Tử vốn đang buồn ngủ, nghe các nàng nói chuyện, mở mắt, trong mắt có lãnh ý, lạnh lùng nói: "Đi xuống!"
Trần Thủy Hà ngẩn ra, hai mắt rưng rưng cúi đầu nói: "Vâng!" Thanh âm yếu ớt nhu nhược, khiến người nghe không đành lòng trách cứ.
Đan Nữ lúc này ngược lại không quấy rối, đợi Trần Thủy Hà đi xuống, nàng ủ rũ hỏi: "Lão đạo, Trần Thủy Hà xinh đẹp động lòng người như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm mắng nàng như vậy?"
Huyền Dương Tử lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Tiểu dâm tăng, Trần Thủy Hà là người Tiêu phu nhân tặng đến, nàng tiếp cận chúng ta nhất định có ý đồ khó lường, trẫm khuyên ngươi, chớ để mĩ sắc mê hoặc."
Đan Nữ nghiêng người nằm, lúc này nghe vậy xoay người, lấy tay chống đầu nửa nằm nửa ngồi nhìn xuống Huyền Dương Tử bên cạnh, khẽ cười nói: "Lão đạo, ta hình như có một chút thích ngươi."
Huyền Dương Tử vốn đang nhắm mắt nằm ngửa, nghe nàng nói đột nhiên mở mắt ra, chống lại tầm mắt Đan Nữ, hắn thản nhiên nhắm mắt lại, xoay người quay mặt ra ngoài, không thèm để ý.
Đan Nữ chăm chú nhìn bóng lưng Huyền Dương Tử, lúc sau chậm rãi nằm xuống, rất nhanh cũng ngủ mất.
Huyền Dương Tử nghe được bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều, biết là Đan Nữ đã ngủ, hắn lại xoay người, nằm thẳng nhưng ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Đan Nữ, thấy nàng hình như đang mơ cái gì đó, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, vội dời tầm mắt, định thần nhắm mắt lại ngủ.
Trần Thủy Hà ở bên ngoài Minh Hòa điện do dự một hồi, cuối cùng hướng Ngự Thiện phòng đi.
Đến tối, nàng ta đã làm ra một món điểm tâm mười hai màu đặt trong hộp đồ ăn mang tới Ngự Thư phòng, lại sai một cung nữ đi vào thông báo, nói là nàng tới đưa đồ ăn khuya cho Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ.
Đan Nữ đúng lúc đang đói bụng, nghe được là điểm tâm tự tay Trần Thủy Hà làm, liền giành trước Huyền Dương Tử nói: "Để nàng vào đi!"
Huyền Dương Tử cũng coi như cho nàng mặt mũi, trước mặt tiểu cung nữ không sửa lời Đan Nữ, ngầm đồng ý cho tiểu cung nữ mang Trần Thủy Hà tiến vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Quý phi nương nương!" Trần Thủy Hà vào điện liền yêu kiều cúi đầu hành lễ, đến lúc được cho đứng lên mới mở hộp đồ ăn, bưng đĩa điểm tâm đến trước bàn, lại bày ra hai đôi đũa rồi nhẹ nhàng nói:"Đây là điểm tâm nô tỳ tự tay làm, thỉnh Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương nếm thử!"
Hiện đang giữa lúc rối loạn, quốc khố thiếu hụt, Ngự Thiện phòng tuy cố gắng hết sức, nhưng không bột đố gột nên hồ, nay Trần Thủy Hà làm một chút điểm tâm mười hai màu, sắc hương đều có đủ, Đan Nữ nếm một miếng hai mắt sáng rực lên, lại ăn thêm miếng nữa, vui vẻ khen:"Ngon lắm!"
Huyền Dương Tử lúc trước ở Tam Thanh quán thanh tu, dưới sự ảnh hưởng của sư phụ luôn không lãng phí thức ăn, bây giờ thấy điểm tâm Trần Thủy Hà bưng cũng bưng tới rồi, sẽ không từ chối, cầm lấy đũa ăn vài miếng.
Trần Thủy Hà mắt sắc quan sát, xem Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ đã ăn được một nửa, liền đi lấy nước sôi pha trà dâng lên.
Huyền Dương Tử nhận trà nhấp một ngụm, hơi dừng lại ngẩng đầu lên nói: "Kĩ thuật pha trà cũng được đấy."
"Nếu Hoàng Thượng yêu thích, nô tỳ nguyện về sau vì Hoàng Thượng pha trà!" Trần Thủy Hà tạ ơn, lại bưng đến cho Đan Nữ một ly.
Đan Nữ uống nửa cốc, cũng học giọng điệu Huyền Dương Tử nói: "Đúng vậy, trà ngon!"
Trần Thủy Hà được hai người bọn họ tán thưởng, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Huyền Dương Tử ăn uống xong, phất tay nói: "Được rồi, ngươi đi xuống đi!"
Trần Thủy Hà liền thu chén đĩa, hành lễ rồi lui xuống.
Đợi nàng đi rồi, Huyền Dương Tử dạy Đan Nữ: "Tiểu dâm tăng, nàng ta tuy làm điểm tâm mang đến đây, nhưng bột mì không phải của nàng, dầu muối cũng không cần nàng mua, củi lửa càng là có sẵn, nàng ta chỉ là phí một chút tay nghề, ngươi đừng có bị nàng lừa dối."
Đan Nữ hì hì cười nói: "Nhưng mà, không thể phủ nhận điểm tâm nàng làm ngon hơn Ngự Thiện phòng nhiều nha!"
"Chỉ biết ăn!" Huyền Dương Tử hừ một câu, tiếp tục vùi đầu phê tấu chương.
Đan Nữ ăn quá no, đứng lên nói: "Ta ra ngoài đi bộ tiêu thực!" Nói xong mặc kệ Huyền Dương Tử có đồng ý hay không, chân đã bước ra cửa điện.
Huyền Dương Tử cũng cảm thấy có chút quá no, lại không nghĩ ra ngoài, chỉ ở trong điện thong thả bước, suy nghĩ thế cục hiện nay.
Đúng lúc này Huyền Phi Tử đến, không thấy bóng dáng Đan Nữ trong điện liền hỏi: "Đại sư huynh, Đan Nữ đâu?"
Huyền Dương Tử nói: "Đi tiêu thực rồi!"
Huyền Phi Tử ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, đệ điều tra được trong cung còn có rất nhiều người của Tiêu gia, hiện nay bọn họ lại để Trần Thủy Hà tiếp cận huynh và Đan Nữ, hai người dù sao cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị bọn họ bắt được nhược điểm." Nói xong lại hỏi chuyện của Đan Nữ, "Lâu như vậy rồi, huynh đã xác định được nàng là nam hay là nữ hay chưa?"
Huyền Dương Tử lắc đầu, suy nghĩ hành động gần đây của Đan Nữ, tuy có chút háo sắc, nhưng cũng không phạm sai lầm, mà hình như còn có chút ỷ lại hắn .
Huyền Phi Tử thấp giọng nói: "Đại sư huynh, người của chúng ta thật sự quá ít, trong cung tình thế lại như vậy, Đan Nữ mất kí ức đi tựa hồ thay đổi thành người khác, cũng coi như là lãng tử quay đầu[1]. Đệ nghĩ, huynh tìm cách thu phục nàng, khiến nàng vì chúng ta làm việc, thêm được người nào hay người nấy."
Mà đến lúc khẩn cấp, còn có thể có người hi sinh sắc tướng nữa!
Huyền Dương Tử không nói gì, hỏi sang Tiêu lão gia gần đây có hành động gì không.
Huyền Phi Tử nói: "Hắn dạo này im hơi lặng tiếng, nhưng theo đệ xem, càng giống như là đang âm thầm mưu tính cái gì đó."
Huyền Dương Tử đan hai tay vào nhau nói: "Ngô Tể tướng tra được hắn quả thật cấu kết với Thái Nguyên Vương, chân đạp hai thuyền, chỉ sợ Thái Nguyên Vương đã lặng lẽ về kinh. Một khi Thái Nguyên Vương đến, chúng ta sẽ bị nguy hiểm."
Huyền Phi Tử hỏi: "Thân tướng quân đâu? Là hắn phái người đón Đại sư huynh trở về, chẳng lẽ hắn không có trách nhiệm gì sao?"
Huyền Dương Tử lắc đầu nói: "Thân tướng quân một lòng muốn cứu Thành Thái Hoàng đế, nếu Thái Nguyên Vương hứa hẹn điều kiện, Thân tướng quân chưa chắc đã đứng về phía ta. Việc cấp bách bây giờ, là chúng ta cần có binh của mình."
Huyền Phi Tử cũng biết Thái thượng hoàng Cảnh Thái Phong ra kinh tụ tập binh lính phân tán ở các nơi, nhưng mà để làm được, chỉ sợ cũng mất non nửa năm. Lúc này Thái Nguyên Vương hồi kinh, bọn họ thật sự gặp nguy hiểm.
Lúc này Đan Nữ đã về điện, nghe Huyền Phi Tử cùng Huyền Dương Tử nói chuyện cũng không tránh nàng, vì vậy dỏng một lỗ tai lên nghe, đến đây liền xen mồm nói: "Việc cấp bách phải là làm cho Thân tướng quân ủng hộ chúng ta, đến lúc ấy Thái Nguyên Vương có về kinh cũng không sợ!"
"Thân tướng quân từ xưa đến nay cầm binh liêm khiết, là một người cương trực, nói khó nghe một chút thì là một kẻ ngu trung, muốn mượn sức hắn ta không phải một chuyện dễ dàng." Huyền Dương Tử trầm ngâm một lát lại nói: "Hoặc, chúng ta có thể xuống tay ở chỗ Thân phu nhân."
Đan Nữ xung phong nhận việc nói: "Đi chỗ các phu nhân để ta, ta có thể giúp đỡ việc này."
Huyền Dương Tử đầy thâm ý nhìn nàng nói: "Đây đúng quả thật là sở trường của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ làm việc đúng mực, không thể... , ừm, xằng bậy."
Đan Nữ hai mắt long lanh loạn chuyển, cười dài nói: "Lão đạo, chúng ta ở chung lâu như vậy, ngươi đã lúc nào nhìn thấy ta xằng bậy chưa?"
Huyền Dương Tử: "..."
Thân tướng quân hiện đang mang binh hạ trại ở ngoài thành, sáng sớm ra ngoài luyện binh, tối muộn mới trở về. Phủ của hắn cũng bị thiêu hủy, lúc giam lỏng vợ chồng Cảnh Thái Phong cũng thuận đường chuyển vào hoàng cung ở. Đến nay còn sợ bên ngoài không an toàn, vẫn để thê tử Âu Dương thị ở lại hoàng cung tại một noãn các[2] nhỏ.
Sáng nay, Âu Dương thị tiễn bước Thân tướng quân, vừa ngồi xuống thêu thùa một lát thì nghe thấy tiếng mèo kêu, theo tiếng nhìn lại gặp một con mèo nhỏ tròn vo như quả cầu tuyết ngồi bên cửa sổ, đang liếm chân rửa mặt, nàng vì bất ngờ này mà vui mừng, để đồ đang thêu dở xuống giơ tay vuốt đầu nó, hỏi: "Mày là do vị nào nuôi đấy? Sao lại chạy đến đây? Cẩn thận chủ mày tìm không thấy lo lắng nha."
Mèo con cũng không sợ người lạ, dụi đầu vào tay nàng, tùy ý Âu Dương thị vuốt ve, miệng "meo meo" kêu như đang làm nũng.
Âu Dương thị năm nay đã 25 tuổi, vẫn chưa có con, nhìn thấy trẻ con cũng yêu, mèo con chó nhỏ gì đó cũng thích, thường lưu luyến không dời chân đi được, nay gặp mèo con này dễ thương như vậy, liền đi vào trong nhà muốn tìm cái gì đó cho mèo ăn.
Nàng đang tìm liền nghe được ngoài cửa có tiếng động, ma ma hầu hạ nàng tiến vào bẩm: "Phu nhân, Quý phi nương nương đến!"
Âu Dương thị ngẩn người, vội đi ra cửa đón.
Đan Nữ thấy Âu Dương thị đi ra, chưa đợi nàng hành lễ đã tiến lên đỡ lấy tay nàng nói: "Phu nhân không cần đa lễ, ta đang ôm con mèo đi tản bộ, lỡ tay thả nó chạy mất, có người nói thấy nó chạy đến bên này nên tới tìm, nhưng mãi không thấy, ta nghĩ có lẽ nó vào trong đây, nên mới đến quấy rầy phu nhân."
Âu Dương thị thường không bước chân ra khỏi cửa, với Đan Nữ cũng chỉ đứng ở xa xa thấy qua một lần, nay đến gần gặp nàng thân thiết ôn hòa, một chút nâng cái giá cũng không có, trong lòng thả lỏng, cười nói: "Nương nương, vừa rồi đúng là có một con mèo trắng chạy vào đây, thiếp thân còn đang định tìm cái gì cho ăn đâu! Mời nương nương theo thiếp thân vào trong, xem xem có phải là nó hay không?"
Hai người vào phòng, mèo con đang nằm dài giữa cái bàn, hai mắt lim dim lười biếng nhìn người vào, trông vô cùng đáng yêu.
Đan Nữ bước đến vuốt đầu nó, cười nói: "Đúng rồi!"
Âu Dương thị tự mình đi pha trà dâng lên Đan Nữ nói: "Thiếp thân không biết quý phi nương nương bãi giá quang lâm, thành ra cũng không chuẩn bị được cái gì, chỉ có ly trà nhạt, mong nương nương không chê."
Đan Nữ nhận trà, uống nửa cốc nói: "Lúc trước ta cùng các sư huynh ở Tam Thanh quán cũng từng chịu khổ sở quá, với những quy củ trong cung này càng không quen thuộc, phu nhân quá mức khách khí, ta ngược lại không dám làm phiền."
Âu Dương thị thấy Đan Nữ ngay thẳng, nhớ năm đó Tiêu hoàng hậu cường ngạnh, liền cảm giác có chút thích Đan Nữ, thả lỏng cùng nàng nói chuyện phiếm.
Hai người nói một hồi, Đan Nữ mời Âu Dương thị nếu có rảnh rỗi thì đến tìm nàng chơi, lại nói: "Nếu phu nhân thích mèo, ta sẽ sai người đưa phu nhân một con."
Chẳng qua là một con mèo mà thôi, Âu Dương thị không từ chối, cười nói cảm tạ.
Xem sắc trời không sớm, Đan Nữ cáo từ trở về.
Vừa đúng lúc Huyền Dương Tử hạ triều gặp Đan Nữ trở về, liền hỏi: "Như thế nào rồi?"
Đan Nữ nói: "Ta đã ra tay, Âu Dương phu nhân làm sao mà thoát được?"
Huyền Dương Tử nhìn kỹ Đan Nữ, thấy nàng đôi mắt như có nước, có lẽ do đi đường, hai má ửng hồng, toàn thân tự nhiên tản ra một vẻ mê người, vội quay đầu, nàng như thế này, nói thế nào cũng chỉ có thể hấp dẫn nam nhân, ở đâu ra nữ tử cơ chứ?
Đan Nữ còn muốn tranh công, chạy đến trước mặt Huyền Dương Tử, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Lão đạo, ta vì ngươi làm việc, ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?"
Đan Nữ gương mặt sáng ngời trước mắt hắn, trên người có mùi thơm lúc gần lúc xa, làm cho người ta không tự chủ được mà rung động.
Huyền Dương Tử lại cảm thấy thực kỳ quái, giữa trời mùa hè, Đan Nữ cũng không thích dùng hương liệu, nói hương liệu mùi quá mức nồng nặc, nhưng mùi hương trên người này, lại là ở đâu ra? Hắn mải suy nghĩ, không để ý nói: "Ngươi không phải vẫn muốn nhìn trẫm sao? Đêm nay trẫm để cho ngươi xem một hồi, coi như làm báo đáp đi!"
[1]: Lãng tử quay đầu: con hư nghĩ lại. Vì cái này là lời nhân vật nói nên tứ để nguyên bản cho đúng chất cố đại ^^.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian